Cũng đã nhiều buổi chiều rồi, ông Năm ngồi nhìn ra phía cổng nhà. Có lúc, ánh nhìn của ông như vô hồn. Cách đây gần một năm, người ta đã đưa bà Năm của ông qua cánh cổng ấy, đi về phía xa xăm. Và cũng từng ấy thời gian, ông không còn được nghe tiếng bà nài nỉ: Ông ngủ sớm đi. Già rồi, đừng thức khuya như thế.